Ta đứng đợi thời gian
Có bao giờ ta hi vọng, rằng thời gian sẽ bào mòn dần nỗi nhớ, để nó vơi dần, để ta không phải lúc nào cũng cảm thấy chạnh lòng.
Có bao giờ ta hi vọng, rằng thời gian sẽ bào mòn dần nỗi nhớ, để nó vơi dần, để ta không phải lúc nào cũng cảm thấy chạnh lòng.
“Xa nhau rồi, ít giận nhau hơn anh nhé? Em sợ cảm giác hai đứa im lặng, cách xa, cô đơn lắm.” Câu nhắc nhẹ tênh, mà vọng mãi trong lòng anh. Chắc là thế, chắc là xa nhau sẽ nhớ nhau hơn, sẽ ít giận hơn, phải không em?
Cho anh một lần được quay về bên em, làm mọi thứ vì em, vì tương lai của hai đứa, có được không em?
Cô đơn vì cái tôi quá lớn? Cô đơn là cảm giác mà hình như ai trong đời cũng trải qua. Những người cô đơn đến cùng cực là tại cái tôi của họ...
Băng mưa, vào quán cà phê quen, ngồi vào một góc. Gọi một tách trà, ngồi ngắm mưa bay qua cửa sổ. Chợt thấy lòng mình buồn như đã trăm năm rồi.
Em ghét anh, em ghét anh lắm. Hai đứa đã yêu xa nhau rồi, đến non nửa vòng trái đất xa nhau ấy chứ, mà anh cứ trẻ con mãi làm em giận.