Anh nhớ em à
Anh còn đau lắm đấy, nhiều lắm, em biết không?
Anh còn thương đấy, nhiều lắm, em biết không?
Anh còn đau lắm đấy, nhiều lắm, em biết không?
Anh còn thương đấy, nhiều lắm, em biết không?
Sài Gòn chỉ có một mình, chiều buồn. Nắng hắt nhẹ nhàng vàng ươm trên từng con phố nhỏ. Cánh hoa phượng đỏ giữa mùa rũ rượi vì một cơn mưa rào bất chợt. Quán...
Chờ đợi em thức dậy, chờ đợi tiếng em gọi anh thân thương như trước kia, có được không em?
Cho anh một lần được quay về bên em, làm mọi thứ vì em, vì tương lai của hai đứa, có được không em?
Rồi tự hỏi “Ta còn sống được bao ngày nữa, để mà yêu nhau?”.
Băng mưa, vào quán cà phê quen, ngồi vào một góc. Gọi một tách trà, ngồi ngắm mưa bay qua cửa sổ. Chợt thấy lòng mình buồn như đã trăm năm rồi.
Em ghét anh, em ghét anh lắm. Hai đứa đã yêu xa nhau rồi, đến non nửa vòng trái đất xa nhau ấy chứ, mà anh cứ trẻ con mãi làm em giận.
Bụi vào mắt đây mà, chứ anh chẳng buồn đâu…
“Ta biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng phải nhớ để mà quên”
Người ta buồn nhất, cô đơn nhất là khi ngủ dậy. Và ngoài trời đang nắng to còn người ta thì không biết phải đi đâu, về đâu.