Giờ này em đang làm gì?
Nè, nhỏ, giờ này em đang làm gì đó? Đã ngủ rồi, hay là đang thức khuya? Đã xong bữa tối chưa, hay là còn đang cặm cụi nấu ăn?
Nè nhỏ, nhớ mỗi lần mình giận nhau không? Có đôi khi anh tưởng chừng như hai đứa sẽ vỡ vụn, sẽ vứt bỏ tình yêu của hai đứa bấy lâu nay. Cứ mỗi lần như vậy, kỉ niệm lại ùa về, lấp vào khoảng trống, dậy lên trong anh nỗi nhớ em.
Nhớ con bé tóc ngắn tinh nghích mở mắt xoe tròn dòm anh – cái gã chả ra gì luộm thuộm – trong lần đầu tiên gặp gỡ.
Nhớ cái hôn vội vã, hai đứa đụng kính nhau đánh cộp, xong ôm mũi cười ngặt nghẽo.
Nhớ cái ôm siết chặt, dụi đầu của em vào ngực anh.
Nhớ bàn tay nhỏ bé run run trong tay anh, lạnh buốt.
Nhớ những lần em khóc vì anh, anh… đau lắm chứ.
Chẳng phải đã hứa, dù có chuyện gì xảy ra, hai đứa cũng sẽ ở bên nhau sao?
Chẳng phải đã hứa, em sẽ để anh lo cho em suốt đời sao?
Chẳng phải đã hứa, sẽ cùng nhau lo cho cái tổ mèo ấm áp sao?
Chờ đợi em thức dậy, chờ đợi tiếng em gọi anh thân thương như trước kia, có được không em?
Anh sẽ không gọi em là nhỏ nữa, anh biết em ghét bị gọi như thế mà, phải không, người thương của anh?